May mà tôi có mang theo mấy bộ đồ dự phòng khi đi công tác.

Tôi tính về phòng mình — hành lý còn ở đó.

Lục Thần Trạch nhìn chằm chằm vào áo choàng tôi đang mặc, nhướn mày:

“Em định đi ra ngoài với bộ đồ đó?”

Tôi cúi đầu nhìn cái áo choàng tắm màu trắng cổ V sâu hoắm, xẻ tà cao… hoàn toàn không che nổi những dấu vết chằng chịt trên cổ.

Mặt tôi lại đỏ bừng.

Khách sạn kiểu gì đây?!

Ai lại để khách mặc mấy cái áo choàng “không đứng đắn” như vậy?!

Tôi đứng chần chừ trước cửa.

Cứ vậy mà ra ngoài… cũng không phải là không thể…

Chỉ cần chạy thật nhanh, chưa chắc đã gặp người.

Tôi cắn răng, mở cửa.

Chân còn chưa bước ra, tay đã bị Lục Thần Trạch kéo lại.

“Đưa anh thẻ phòng.”

03

“Hả?”

Tôi chưa kịp phản ứng lại.

Ý anh ta là gì?

Muốn đi lấy đồ giúp tôi sao?

Trời đất ơi! Quả nhiên có gì đó sai sai!

Hôm qua đi công tác với anh ta, tôi kéo theo vali, tay còn xách cặp tài liệu.

Khi qua cửa an ninh, tôi không rảnh tay lấy chứng minh nhân dân, nên nhờ anh ta cầm giùm túi tài liệu một lát…

Kết quả, anh ta liếc tôi một cái lạnh tanh, nhíu mày nói:

“Đến giấy tờ và hành lý cũng không biết sắp xếp, đến lúc cần thì lại cuống cuồng rối loạn?”

Tuy cuối cùng vẫn giúp tôi, nhưng nhìn cái kiểu cau mày, mím môi đầy khó chịu kia thì cũng biết — anh ta cực kỳ không vui.

Nên lúc đó tôi đã rút ra một kết luận:

Tổng giám đốc Lục không thích bị người khác làm phiền.

Thế mà bây giờ lại chủ động đòi giúp tôi?!

Thấy tôi đứng đực ra không động đậy, Lục Thần Trạch tưởng tôi nghe không rõ, lặp lại:

“Anh đi lấy cho, em ăn sáng trước đi.”

“À…”

Tôi ngơ ngác đưa thẻ phòng cho anh ta, rồi ngồi trở lại bàn ăn.

Bữa sáng giờ này thì… nguội thật rồi.

Dù sao tôi cũng chẳng có tâm trạng mà ăn.

Một lát sau, Lục Thần Trạch quay lại, tay kéo theo vali của tôi.

“Cảm ơn anh.”

Tôi vội kéo vali vào nhà tắm, thay đồ chớp nhoáng rồi bước ra, mặt vẫn đỏ ửng.

“Cái đó…”

Tôi định nói chuyện tối qua với anh ta.

Kịch bản trong đầu tôi đã chuẩn bị sẵn.

Trước tiên là xác nhận lại chuyện chúng ta đã lỡ làm gì đó, sau đó… tùy phản ứng của anh ta mà tính tiếp.

Nếu anh ta có chút xíu thiện cảm với tôi…

Hề hề, thế thì sau này mỗi ngày đều có thể ăn sáng ngon thế này cũng nên.

Dù sao thì, vừa đẹp trai vừa body chuẩn thế kia, không tiếc tí nào đâu.

Còn nếu… khụ, nếu không có thì cũng chẳng sao cả.

Người lớn rồi, có chuyện gì mà không hiểu cho được, cũng chẳng cần làm lớn.

Huống hồ người ta là Lục Thần Trạch, vừa là sếp vừa đẹp trai.

Nhìn kiểu gì tôi cũng không phải là người chịu thiệt.

Tôi vừa mới mở lời thì bị anh ta cắt ngang:

“Đi thôi, xe đang đợi dưới khách sạn.”

Giọng anh ta lạnh nhạt, nét mặt nghiêm túc trở lại, hoàn toàn khác với bộ dạng vừa gọi tôi ăn sáng, vừa xách hành lý giúp tôi khi nãy.

Lục Thần Trạch quay lại dáng vẻ cao lãnh, xa cách thường ngày.

Tôi lặng lẽ ngậm miệng.

Biết ngay mà, đây mới là Lục Thần Trạch “phiên bản chuẩn”.

Còn cái người vừa rồi đúng là có gì đó sai sai.

Mình đúng là mơ mộng vớ vẩn thật.

Tưởng đâu anh ta vì ngủ với mình mà có chút gì đó… đặc biệt.

Thôi kệ đi, chị đây sống phóng khoáng.

Ngủ ké một đêm với trai đẹp — lời chán!

04

Trên máy bay về, Lục Thần Trạch ngả người tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi lén lút liếc nhìn anh ta từ bên cạnh.

Ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đẹp trai đến mức tội lỗi!

Tôi đưa mắt xuống dưới, nhìn chiếc sơ mi bị lồng ngực săn chắc đẩy căng lên….

Vừa nãy còn nói buông bỏ được.

Giờ đột nhiên lại thấy… khó mà buông nổi.

Phí của trời quá đi mất!

Tôi vẫn còn ý đồ xấu.

Nhưng nghĩ đến gương mặt lạnh lùng và giọng điệu băng giá của Lục Thần Trạch khi nãy…

Thôi bỏ đi.

Dù sao anh ta cũng là sếp.

Công việc vẫn quan trọng hơn.

Trâu ngựa như tôi còn cần tiền để sống.

Chọc giận anh ta để rồi bị đuổi việc thì đúng là lỗ to!

Suốt chuyến đi, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, không nhắc đến chuyện tối qua nửa lời.

Lục Thần Trạch cũng tỏ ra bình thường như không, dường như chẳng có gì từng xảy ra.

Đúng là kiểu ăn ý của người trưởng thành.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đến sân bay, xe công ty đã chờ sẵn.

Tôi đang định bước lên xe thì Lục Thần Trạch liếc nhìn tôi, lạnh nhạt nói:

“Chiều nay em không cần đến công ty nữa.”

Người tôi đang trèo nửa bước vào xe thì khựng lại.

Gì cơ?

Qua cầu rút ván? Giết lừa mổ trâu?

Cung tên cất rồi, chó săn nấu luôn?!

Ông sếp này cũng quá máu lạnh rồi đấy!

Tôi vừa mới cùng anh ta ký được hợp đồng béo bở hôm qua xong, còn giúp anh ta chắn rượu cơ mà!

Không công thì cũng có khổ chứ nhỉ?!

Chỉ vì… tôi đã “giao hết mình” cho anh ta, giờ lại muốn đá tôi ra rìa sao?!

Tối qua ai nhào vô ai còn chưa chắc đâu nhé!

Biết đâu người ta còn tận hưởng chết đi được ấy chứ!

Tôi nắm chặt nắm đấm, càng nghĩ càng tức.

Nghiến răng quay đầu lại, hỏi một câu:

“Thế có N+1 không?”

Lục Thần Trạch khẽ nhíu mày:

“Hả?”

Dừng một chút, anh ta lại lạnh giọng nói:

“Vừa đi công tác mấy hôm cũng vất vả rồi, nghỉ nửa ngày đi, về nhà nghỉ ngơi.”

Tôi…