5
“Thì ra em đã nghĩ theo hướng đó?”
Mặt tôi lập tức nóng bừng, lúng túng phủ nhận: “Em không có, không phải đâu, anh đừng nói bừa.”
“Sếp, anh cho em trăm lá gan, em cũng không dám mơ tưởng đến anh!”
Vừa dứt lời, tôi cảm giác không khí lạnh hẳn đi vài độ.
Một lúc lâu, Phí Yến Lâm mới nói: “… Gan em nhỏ thật.”
Khi xuống xe, anh ấy nói tôi không cần trả lại bộ đồ.
“Như vậy sao được sếp? Bộ đồ này chắc đắt lắm.”
Dù anh trai tôi và tôi đều làm việc trong giới giải trí, cũng không thiếu tiền, nhưng tôi không có thói quen lấy đồ người khác như vậy.
Phí Yến Lâm nhướng mày: “Vậy em có thích chiếc váy này không?”
“Tất nhiên là thích rồi.” Tôi đáp ngay không chút do dự.
Anh ấy cười, ánh mắt dịu dàng: “Coi như tiền tăng ca tôi tặng em.”
Nhìn chiếc xe anh ấy rời đi, tôi mới kịp nhận ra–
Đúng là tên tư bản độc ác, còn không thèm trả thêm tiền tăng ca!!!
Sáng hôm sau, tôi ngủ một giấc đến trưa. Chiếc váy đỏ sẫm tối qua vẫn còn nổi bật treo trong tủ quần áo của tôi.
Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn nó, nhớ lại tất cả những chuyện tối qua, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Điện thoại rung lên báo có tin nhắn.
Tôi mở ra, hóa ra là của Phí Yến Lâm.
“Em không còn nghệ sĩ nào phải quản lý à?” Giọng anh ấy qua tin nhắn thoại nghe có vẻ không vui.
“Đã trễ thế này rồi mà vẫn không thấy em đâu?”
…
Tin nhắn cuối cùng vẫn là giọng anh: “Em bị bệnh à? Đợi chút nữa tôi qua xem.”
Hai mắt còn ngái ngủ của tôi lập tức mở to khi nghe câu này.
Nhân viên sợ nhất là khi sếp đột nhiên quan tâm, và sếp đột nhiên gọi. Vậy mà Phí Yến Lâm giờ đã gom đủ cả hai điều ấy!
Tin nhắn của anh ấy tới liên tục đến nỗi khiến tôi có cảm giác… sếp hình như hơi bám dai?
Tôi lắc đầu, xua tan suy nghĩ này rồi trả lời anh ấy.
Tôi: “Cảm ơn sếp đã quan tâm, hôm nay em nghỉ, nên ngủ đến giờ.”
Bên kia không trả lời.
Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, tôi nhìn qua mắt mèo và thấy Phí Yến Lâm trong bộ vest chỉn chu.
Tôi mở cửa, ngạc nhiên: “Sếp? Anh…”
Anh ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng điềm nhiên: “Xem ra chỉ là lười thôi.”
Tôi định nói gì đó để phản bác thì anh lại lên tiếng: “Bộ đồ ngủ thỏ của em cũng dễ thương đấy.”
Tôi: “!”
Trong ánh mắt anh thoáng nét cười, chậm rãi nói: “Xem ra 600 tệ tôi đưa không lãng phí rồi.”
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, còn anh ấy thì xách theo giỏ rau bước vào nhà, tự nhiên như vào nhà mình.
“Dù khi anh trai em có ở nhà, anh cũng hay qua, nhưng mà giờ chỉ có em, anh vào nhà như thế này hơi kỳ cục đấy.” Tôi lẩm bẩm, nhưng cũng lẳng lặng đóng cửa. Dù sao cũng không thể mở cửa và đuổi sếp ra được…
Phí Yến Lâm, trong bộ vest cao cấp, bàn tay thon dài lại cầm giỏ đồ ăn màu đỏ.
Khoảnh khắc đó, anh ấy dường như toát lên sự gần gũi đời thường, không còn vẻ xa cách như một tổng tài cao cao tại thượng.
Anh ấy tự nhiên cởi áo khoác vest, treo lên ghế sofa, xách giỏ vào bếp, đeo tạp dề.
“Ban đầu tưởng em bệnh nên định nấu cháo cho em. Giờ biết không phải, thì nấu cho em bữa cơm cũng được.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Anh… anh biết nấu ăn?”
Tôi cứ tưởng kiểu người như anh ấy, mười đầu ngón tay không dính nước lã, không ngờ lại biết nấu nướng, khiến tôi thấy bất ngờ.
Phí Yến Lâm bất lực: “Em không biết nấu ăn không có nghĩa người khác cũng không biết.”
“Chẳng phải anh trai em cũng biết nấu sao?”
Tôi làm bộ mặt buồn nôn: “Anh ấy chỉ biết nấu để khỏi chết đói thôi. Thà em gọi đồ ăn ngoài còn hơn.”
Nhìn căn bếp vốn ít khi sử dụng, tôi lại có chút bâng khuâng.
Từ hồi học cấp 3, khi ba mẹ qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, tôi và anh trai trở thành người thân duy nhất của nhau.
Cũng từ lúc đó, cân nặng của tôi sụt giảm hẳn.
Không chỉ vì áp lực học hành và cú sốc mất ba mẹ, mà còn do những món “ẩm thực đen tối” của anh trai.
Chỉ hy vọng chị dâu tương lai không phải chịu cảnh ăn đồ anh nấu, kẻo lại “trả hàng” thì không biết phải làm sao…