4
“Sếp, trên mặt em có gì à?”
Anh ấy nhìn tôi chăm chú rất lâu, ánh mắt thoáng chút bối rối, cuối cùng vẫn chậm rãi nói:
“Lớn thế này rồi, không biết phải thắt dây an toàn sao?”
“Hay là… muốn tôi giúp em thắt?”
Giọng anh ấy trầm ấm, vang lên trong không gian chật hẹp của xe, khiến mặt tôi đỏ bừng.
“Không, không, không… sao có thể phiền sếp giúp thắt dây an toàn.”
Tôi vội vàng với tay lấy dây, nhưng mãi vẫn không tìm được chỗ cài.
Phí Yến Lâm nhìn tôi với vẻ bất lực, vươn tay với ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cài dây an toàn cho tôi.
Trong suốt quá trình, anh giữ khoảng cách an toàn, cực kỳ lịch thiệp.
Rõ ràng vậy là đúng, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy vừa bối rối vừa tiếc nuối.
Để tránh lúng túng, tôi mở điện thoại lên xem video một lúc cho bớt ngượng.
Nhưng video đầu tiên hiện lên khiến tôi muốn biến mất tại chỗ!
“Trời ơi, không lẽ còn có người không biết ý nghĩa của ghế phụ chứ ~”
“Con trai để con gái ngồi ghế phụ nghĩa là gì? Nghĩa là chiếc xe này và người lái đều thuộc về cô ấy!”
Tôi mở to mắt, vội vàng tắt màn hình điện thoại.
Lúc này, sự im lặng bao trùm đến mức chói tai.
Trong xe, dù bật điều hòa 26 độ, tôi vẫn thấy lạnh đến run.
Tôi không dám nhìn sếp, chỉ muốn nhảy khỏi xe chạy càng xa càng tốt.
Cả quãng đường không ai nói câu nào, tôi cuối cùng cũng chịu đựng đến khi đến nơi làm tạo hình.
Xuống xe, tôi thấy mình ngồi cứng đờ cả người.
Phí Yến Lâm đỗ xe xong rồi xuống nhanh chóng, lịch sự vòng qua mở cửa cho tôi.
Động tác của anh ấy dứt khoát mà phong độ, khóe môi còn khẽ nở nụ cười.
“Ôn Thời Niệm, đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Có vẻ như anh ấy không hề giận vì hành động vừa rồi của tôi trên xe.
Bước vào sảnh của tiệm làm tạo hình, quản lý lập tức tiến đến: “Chào tổng giám đốc Phí.”
Phí Yến Lâm nhẹ nhàng đặt một tay lên lưng tôi, khẽ đẩy tôi bước lên một bước.
“Hôm nay cô ấy sẽ đi cùng tôi đến buổi tiệc.” Anh dừng lại rồi nói thêm, “Chọn váy đỏ cho cô ấy.”
Tôi ngạc nhiên quay lại: “Sao anh biết em thích…” màu đỏ.
Phí Yến Lâm nhướng mày: “Gu thẩm mỹ của em hiếm khi trùng với tôi, nên tôi nhớ.”
Tôi không hỏi thêm, vì quản lý đã đưa tôi vào phòng trang điểm.
Trong lúc trang điểm, tôi mở điện thoại, lần này đảm bảo nhắn đúng tên.
Tôi: “Anh, tối nay em về trễ một chút, em đi cùng Phí Yến Lâm dự tiệc từ thiện.”
Có lẽ vì đã hứa với tôi là không đi lung tung, lần này anh trai trả lời rất nhanh.
Anh rắc rối: “Em đi tiệc với cậu ta làm gì? Ai cho em đi?”
Tôi ngơ ngác: “Anh ấy nói trợ lý có việc, nên nhờ em đi cùng.”
Anh rắc rối: “… Ha ha.”
Sau đó dù tôi nhắn gì, anh trau cũng không trả lời nữa.
Thế là tôi bỏ điện thoại sang một bên.
Khi nhìn lại trong gương, tôi có chút bất ngờ.
Kể từ khi tốt nghiệp, đã lâu rồi tôi không trang điểm cầu kỳ thế này.
Vì là quản lý, tôi không cần thường xuyên xuất hiện trước công chúng, công việc cũng bận rộn, nên thật sự chẳng có thời gian chăm chút bản thân.
Nhìn mình trong gương với chiếc váy bút chì đỏ sẫm, tôi cảm thấy có chút không thực.
Khi bước ra khỏi phòng tạo hình, Phí Yến Lâm cũng đã thay đồ xong.
Anh ấy diện một bộ vest đỏ sẫm, hoàn toàn ăn ý với tôi.
Phí Yến Lâm nhìn tôi, ánh mắt thoáng nét hài lòng, gật đầu rồi thanh toán bằng thẻ.
Trong suốt buổi tiệc, tôi cứ có cảm giác lơ lửng.
Dù trước đây rất tự tin trong giao tiếp và tiệc tùng, hôm đó tôi lại như bị “đơ” vậy.
Đến khi buổi tiệc kết thúc, tôi ngồi lại trên xe anh, cảm giác như vừa tỉnh khỏi một giấc mơ.
Phí Yến Lâm uống rượu, nên gọi tài xế riêng.
Tôi ngồi cạnh anh ấy ở ghế sau, khoảng cách không xa, nhưng tôi lại cảm thấy ngột ngạt.
Để giảm bớt căng thẳng, tôi mở điện thoại và lướt mạng một chút.
Nhưng không ngờ, video đầu tiên đập vào mắt lại là đoạn của trang tin trước đó chưa xem hết–
“Ghế phụ là biểu tượng cho địa vị của phụ nữ, khẳng định chủ quyền của họ!”
Tôi lập tức tắt ứng dụng, rồi xóa luôn, thao tác liền mạch.
Lúc này, Phí Yến Lâm lại khẽ cười.