Tôi quen một bác sĩ lạnh lùng. Vì không chịu nổi sự nhạt nhẽo của anh ta, nên trong cơn tức giận, tôi trói anh ta vào xe, ép buộc anh một trận rồi đá anh ta đi:
“Chia tay! Tôi thích kiểu hoang dã!”
Một tháng sau gặp lại, anh ta đè tôi lên chiếc bàn làm việc, cổ tay tôi bị trói chặt bằng cà vạt của anh ta.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng và đầy nguy hiểm:
“Thích hoang dã đúng không?”
“Cầu xin tôi đi…”
1
Sau khi chia tay, mãi mà kinh nguyệt vẫn chưa tới. Tôi nhìn que thử thai hiện lên hai vạch.
Không còn đường nào khác, tôi tìm đến bố của đứa trẻ.
Người đàn ông sau một tháng không gặp đeo khẩu trang xanh, tay áo áo blouse trắng hơi xắn lên, ánh mắt lạnh nhạt, đôi mắt dài hẹp nhìn tôi qua cặp kính, ánh mắt rơi trên người tôi:
“Muốn quay lại à?”
Tôi cố gắng đè nén ngọn lửa nhỏ trong lòng:
“Kinh nguyệt của em mãi không tới.”
“Ngủ sớm đi, ít ăn đồ lạnh lại.”
Cố Hoài, với dáng vẻ như đã nhìn thấu tôi từ lâu, không ngẩng đầu lên, giọng điệu xa cách, hờ hững, lại nhắc thêm một câu:
“Kinh nguyệt không đều thì đi đăng ký khám phụ khoa.”
Thái độ của anh ta rất công việc, giữ khoảng cách với tôi.
Cũng đúng, lúc trước là tôi cố sống cố chết theo đuổi anh ta, sau đó “mặc quần lên” thì đá anh ta đi.
Anh ta không thích tôi, cũng là chuyện bình thường.
“Tôi mang thai rồi!” Tôi đập bàn.
Ánh mắt Cố Hoài khẽ thay đổi, hơi sững sờ, ánh nhìn rơi xuống bụng tôi:
“Là lần trên xe đó?”
Anh đẩy gọng kính, bất đắc dĩ thở dài:
“Đã bảo với em là không an toàn, em cứ không nghe…”
Nghĩ lại trận “hoang dã” trong xe hôm đó, tôi không khỏi nóng bừng cả tai.
Hôm chia tay, tôi nghĩ đã quen nhau lâu như vậy mà còn chưa ngủ được với Cố Hoài – một cực phẩm như anh ta, thật là lỗ nặng.
Thế là, bất chấp việc anh ta vừa làm xong ba ca phẫu thuật trong ngày, tôi trực tiếp trói anh ta vào ghế sau xe.
Tôi ngồi dạng chân trên người anh ta, bắt đầu cởi quần áo.
Bác sĩ Cố nghiêm túc từ trước đến nay nào đã thấy qua cảnh này:
“Lương Tiêu, trong xe không có cái đó, không an toàn…”
“Lương Tiêu, sẽ bị người ta nhìn thấy…”
“Lương Tiêu, em bình tĩnh lại đi…”
Tôi trực tiếp hôn vào miệng anh ta:
“Câm miệng, phiền chết đi được.”
Sau một trận “muốn làm gì thì làm,” tôi mặc quần vào rồi đá anh ta xuống xe.
Tôi bỏ lại một Cố Hoài lộn xộn, quần áo không chỉnh tề trên đường phố, còn mình thì lái xe đi thẳng.
Lúc đạp ga, chân tôi mềm nhũn đến mức không còn sức, còn anh ta thì chắc cũng chẳng tốt hơn.
Ngày hôm sau, khi anh ta tìm đến tôi, tôi đang ở quán bar tổ chức tiệc đón gió cho em trai.
Tôi thẳng thừng nói với anh ta một câu:
“Cố Hoài, chia tay đi.”
“Anh quá nhạt nhẽo, tôi thích kiểu hoang dã.”
Chia tay kiểu này quả thực tôi thấy rất đẹp, dáng vẻ cũng đủ cao ngạo.
Bây giờ thì hối hận, hối hận vì hôm đó không làm công tác chuẩn bị đầy đủ.
“Anh tìm cho tôi một bác sĩ đáng tin, làm phẫu thuật phá thai.”
Tôi thở hắt ra, không muốn lãng phí lời với anh ta.
“Lương Tiêu, em đừng kích động.”
“Tôi không kích động. Chia tay rồi, chẳng lẽ bắt tôi phải sinh con của anh?”
“Tiêu Tiêu, đừng làm loạn nữa, được không?”
“Ai làm loạn với anh hả, Cố Hoài? Anh không lo thì tôi tự đi bệnh viện khác làm!”
Tóm lại, tôi rất bực bội, còn Cố Hoài thì rất bất đắc dĩ.
Cuối cùng, anh ta kiên nhẫn lại, bắt đầu dỗ dành tôi:
“Tiêu Tiêu, chúng ta đi gặp bác sĩ kiểm tra trước, được không?”
“Được…”
Dù sao chuyện phá thai tôi cũng không hiểu rõ, trong lòng lại càng sợ hãi.
Cố Hoài giúp tôi đi đăng ký kiểm tra, còn tôi thì ngây ngẩn cả người.
Cho đến khi đầu dò siêu âm chạm vào bụng, không hiểu sao tôi lại thấy cay đắng:
“Cố Hoài, anh là đồ khốn, tôi ghét anh chết đi được…”
Nghĩ đến việc một sinh mệnh sắp rời khỏi cơ thể mình, nỗi sợ hãi lẫn cay đắng xâm chiếm toàn bộ tâm trí, nước mắt tôi không kìm được mà trào ra:
“Phá thai có đau không? Phải phẫu thuật à?”
“Có để lại di chứng không? Hu hu…”
Cố Hoài, đôi mắt anh cũng hơi đỏ, anh nắm chặt tay tôi:
“Tiêu Tiêu, chúng ta giữ lại…”
Anh còn chưa nói hết câu thì bác sĩ siêu âm đã ngắt lời:
“Bác sĩ Cố, bạn gái anh không mang thai.”
Cô ấy chỉ vào màn hình siêu âm:
“Anh tự xem đi, tử cung không có hồi âm.”
Nói xong, cô lại nhìn báo cáo xét nghiệm máu, càng chắc chắn hơn:
“HCG này rất thấp, chắc chắn không có thai.”
Cố Hoài đứng lên nhìn màn hình, không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm:
“Tiêu Tiêu, thực sự không có thai.”
Lần này đến lượt tôi ngớ người. Khóc sớm quá sao?
Rõ ràng tôi thử ra hai vạch mà, cái que thử thai này cũng có thể lừa được người sao?
“Em…em tự thử thì thấy có thai mà…”
Anh đưa tay xoa đầu tôi, an ủi:
“Không sao.”
Không sao là sao?
“Anh sẽ không nghĩ em cố ý chứ?”
Cố ý đến gần anh, cố ý cầu xin quay lại.
“Không.” Anh bất đắc dĩ cười nhẹ, lại bổ sung thêm một câu:
“Cố ý cũng không sao.”
Cố ý cũng không sao là ý gì?